Mưa đỏ

🚀 The Book in 3 Sentences

  • “Mưa đỏ” theo chân Cường - một chàng trai Hà Nội đẹp trai, sáng tạc nhạc giỏi, đấu võ tốt, bỏ qua cơ hội đi du học mà lên đường nhập ngũ.
  • Cậu được điều vào mặt trận khốc liệt nhất lúc bấy giờ - Thành cổ Quảng Trị. Tại đây, cậu gặp được những người anh em tốt - anh Tạ, Sen, Hải, Bình, Tú, .. Cùng nhau, họ đã viết lên những trang sử khốc liệt, bi tráng, hào hùng gắn liền với cái tên Thành Cổ.
  • Mạch truyện cũng kèm theo mối tình giữa Cường và Hồng - cô gái chuyên chăm sóc, chở bộ đội qua sông.

Khắc họa chân thực, dữ dội, giàu chất nhân văn về chiến tranh. Từ đó ca ngợi lòng dũng cảm, tình đồng đội và tình yêu quê hương đất nước.

🎨 Impressions

How I Discovered It

Quá nổi trong đợt 2/9/2025 =)))

Sách giấy cháy hết luôn :v

Who Should Read It?

☘️ How the Book Changed Me

How my life / behaviour / thoughts / ideas have changed as a result of reading the book.

🗝️ Keywords

✍️ My Top 3 Quotes

Trong đầu anh, một suy nghĩ đau đớn vừa nứt ra khi trân nhìn vào cái bãi trống hoác lổn nhổn toàn xác người kia. Anh thực lòng không muốn cái cảnh hãi hùng này lặp lại một lần nữa, nhất là lặp lại do mình. Chết! Chết nhiều quá, ai chết, chết vì cái gì?

📒 Summary + Notes

Đọc truyện này biết được vài cái thú vị về chiến tranh =))

Nhưng tao nói cho nghe này, kinh nghiệm đánh nhau là cấm kỵ ba điều: cơm sống, hôi của, mèo mỡ. Mèo mỡ thì ở cái chảo lửa này có bói cũng không ra một mẩu, có chó đứa nào mà mèo, nhưng còn hai cái kia, đứa nào phạm đứa đó chết sặc máu đấy.

hmm. TIL =))

Lịch sử chiến tranh trong các thành phố cho biết, ai nắm được các đường cống ngầm thì người đó nắm được thế chủ động và năm mươi phần trăm thắng lợi.

Cống ngầm và nguồn nước Chiến tranh không phải cứ lao vào nhau mà đánh, mà thiêu quân. Dùng chiến lược để dành lợi thế, đấu trí mới là quan trọng.

Im! Để cậu ấy mơ mộng một chút. Còn mơ mộng được là còn khát sống. Những lúc như thế này, không biết mơ mộng, không còn chút lãng mạn nào là dễ tự sát lắm, ông hiểu chưa?

Công nhận, không có thơ ca, nhạc nghệ, thì làm sao con người ta vực dậy tinh thần trong khi suốt ngày chỉ nhìn chết chóc.

Mẹ ơi! Không còn tay để viết nhật ký nữa, anh đành viết thầm những con chữ trong đầu cũng như không biết bao nhiêu lần những nốt nhạc, những giai điệu mới mẻ lạ lẫm nảy sinh cũng được anh viết thầm như vậy.

Gian khổ, cảm động!

Chiến tranh thường có những khoảng lặng không thể hiểu nổi! Do mệt mỏi ư? Kiệt sức ư? Hay nín lặng một chút để xả hơi? Hay con người bắt đầu trở nên trống rỗng, chán nản sau những giây phút kiệt quệ vô nghĩa? Có thể có tất cả mà cũng có thể chả có cái gì. Chiến tranh là vậy, bí hiểm, trần trụi và biến ảo khôn lường. Cũng như chiều nay không hiểu sao bầu trời lại trở nên im ắng thế này? Cuộc sống cái gì cũng có thể trở thành quen. Bom pháo nhiều quá, quen! Cơ khổ đến tận cùng, quen! Và chết chóc nhiều quá, cũng quen! Nhưng bỗng một ngày không có gì cả, không tiếng nổ, không chết chóc, không khổ đau thì lại thấy không quen được.

Trên cao, da trời đã bớt bợt bạt hơn. Tại một hố bom, chỗ còn mọc lên được một nhánh cây xanh đến nhức mắt, có con chim nào bay đến cất tiếng hót véo von báo sáng. Âm thanh của nó khiến mọi người trở nên ngơ ngẩn, chìm lắng đi trong những xốn xang khó tả.

Sự lạc quan, hy vọng vẫn còn. Mầm xanh vẫn sẽ đâm chồi. Chim rồi sẽ hót, hoa rồi sẽ nở, hòa bình rồi cũng sẽ đến.

Là đứa con, con thực lòng vừa mong những dòng thư này đến được với mẹ lại vừa không mong. Không đến được là con vẫn còn sống, vẫn còn viết tiếp. Đến được rồi tức là con đã… Nhưng không nói hết tất cả với mẹ thì còn biết nói với ai. Vì mẹ không chỉ là mẹ, mà trong những phút giây hiểm nghèo nhất, đối với con, mẹ còn là Hà Nội, là quê hương, là Tổ quốc. Con nói thế, chắc mẹ hiểu.

“Đò xuôi Thạch Hãn ơi chèo nhẹ / Đáy sông còn đó bạn tôi nằm…”

Dưới kia, dòng Thạch Hãn vẫn êm đềm trôi chảy như một khúc hát ru đưa con người vào những miền cảm xúc thánh thiện, đơn sơ, thuần phác, tinh khiết và bất tận…

Đọc truyện này để cảm nhận được sự khốc liệt của chiến tranh, cùng tinh thần chiến đấu của các chiến sĩ thời đó.

Sự hy sinh của người mẹ, người vợ, .. Tinh thần lạc quan, cùng quyết tâm chiến đấu tới cùng.

Thời nay chắc sẽ khó cảm nhận hơn, mình chỉ cảm thấy, những người sống thời đó, họ chiến đấu vì 1 cái gì đó rất thiêng liêng, mãnh liệt, mạnh mẽ, can trường.

Chắc phải đọc nhiều hơn về giai đoạn này mới có góc nhìn sâu hơn được =))

Nhân vật:

Tạ Sen Cường Hải Bình Tú

Quang

Thiệu Cao Văn Viên Ngô Quang Trưởng thay Lãm Hoàng Xuân Lãm